Chương 1.9: Mở Đầu

Nhưng đã trôi qua một lúc lâu, không có gì xảy ra cả.

Lâm Kiến có một chút xấu hổ. May mắn là bọn Jinx không có ở đây, nếu không cảnh tượng như vậy càng xấu hổ phải biết.

Nhất định đã bỏ lỡ chỗ nào đó. Nếu Tobias có thể sử dụng kỹ năng trên chính cơ thể mình, thì không có lý do gì bản thân lại không làm được, chắc chắn đã mắc lỗi ở chỗ nào đó rồi.

Đang nghĩ ngợi, cánh cửa phòng mở ra, và bóng dáng xinh đẹp của Jinx bước vào. Cô ấy dường như vừa tắm xong, mái tóc xõa ướt trước ngực, chiếc quần da áo da ban đầu đã đổi thành một chiếc váy nhỏ với những bông hoa màu xanh trên nền trắng, giống như một bông thủy tiên mới nở.

Loli tóc xanh lại có thể có làn da thiếu nữ thanh xuân mà không giống như là một người có võ! Lâm Kiến bị cái đẹp tương phản trong nháy mắt này của Jinx làm nước miếng chảy ròng ròng, cái xung động mới rồi kia lại trào lên từ trong đáy lòng hắn.

Nhìn Lâm Kiến làm cái bộ mặt trư ca đó, Jinx đỏ hồng má, nhất thời mấp máy môi, ngập ngừng nói: “Chị Vi chắc không sớm trở về đâu, anh, anh có muốn ăn gì không? Em làm cho anh ~”

Jinx không biết bản thân đang làm sao, lần tiếp xúc mới vừa cùng Lâm Kiến giống như đã mở ra một cánh cửa thế giới mới cho cô. Khi nghĩ đến Lâm Kiến, mặt cô đỏ bừng và tim đập loạn xa. Sau khi tắm rửa, trên tay dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của Lâm Kiến, những xnơi bị anh ấy sờ vào đều có cảm giác nóng bỏng, nóng đến mức cô gần như rên rỉ. Mặc dù sự rụt rè của thiếu nữ bảo cô không nên để Lâm Kiến chiếm tiện nghi nữa, nhưng chính cô có một xúc động muốn ở bên cạnh Lâm Kiến.

Mình không có thích nó đâu! Cô lấy tay che đi gò má nòng bừng của mình, nhưng trong đầu lại nhớ lại câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp mà cô từng nghe trong Căn nhà Hy Vọng, âm thầm động viên bản thân: Jinx ơi, mày đã đáp ứng chị nhất định sẽ làm thật tốt, và hứa sẽ chăm sóc anh ấy rồi ~

Tự thuyết phục mình xong, Jinx lúc này mới chỉnh lý lại cái cảm xúc hoảng loạn, thật dè dặt quay trở lại phòng của Lâm Kiến.

“À, anh không đói lắm …” Nhìn Jinx xinh đẹp trước mắt, Lâm Kiến vuốt bụng.

“Không sau đâu, vừa hay em cũng không phải quá đói ~” Jinx vội vàng nói, tiến lên hai bước ngồi bên cạnh Lâm Kiến, đột nhiên nhớ tới chuyện vừa xảy ra, do dự chỉ vào tay trái của Lâm Kiến: “Cái đó, tay của anh …”

“Chà! Chắc không sao đâu.” Không biết vì sao, cái tay hư không này có vẻ đã bình tĩnh lại rất nhiều, bình tĩnh như thể tay trái Lâm Kiến chỉ là xăm màu lên thôi.

Đang nghĩ đến xăm, Lâm Kiến đột nhiên phát hiện trên cánh tay của Jinx không có hình xăm mây trắng biểu tượng, xem ra loli tóc xanh hiện tại có bản chất khác biệt với Khẩu pháo nổi loạn sau này. Nhưng điều gì đã xảy ra để biến một cô thiếu nữ má đỏ tai hồng trước mắt trở thành một phần tử tội phạm điên rồ chứ?

Cuộc sống đúng là một con dao tàn nhẫn.

“Không sao là tốt rồi.” Jinx chà tay trên chiếc váy, ánh mắt nhìn Lâm Kiến có hơi chút mất tự nhiên. Cô không đặc biệt quen mặc loại quần áo này, việc mặc váy với mặc quần áo da bình thường là hai loại cảm nhận khác nhau: “Em nghĩ một chút, có lẽ là vì em đã thêm Cỏ Điên Cuồng vào trong thuốc chữa thương trước đó, làm kích thích tới thần kinh của anh, cho nên mới …”

Nói đến đây, Jnx hơi ngượng ngùng chọc hai đầu ngón trỏ với nhau, cằm gần như vùi vào cổ: “Em xin lỗi, em cảm thấy Cỏ Điên Cuồng có thể kích thích thần kinh của con người, có lẽ sẽ có trợ giúp thúc đẩy quá trình trao đổi chất …”

“Cẩn thận!” Không chờ Jinx nói xong, Lâm Kiến đã hô to. Cô nàng này nói chuyện mà chẳng chịu nhìn gì cả, chân suýt nữa đập vào cái ghế trước giường.

“Hả? Á á!” Jinx bất chợt bị Lâm Kiến dọa cho giật mình, lại bị vấp phải cái ghế, bước chân lảo đảo, trực tiếp ngã vồ ếch trước giường.

“Ô …” Jinx đau khóc không ra nước mắt che cái đầu nhỏ lại, nhưng không chỉ là đụng đầu, chính là chiếc váy duy nhất mà cô chỉ mặc vào ngày Tiến Hóa hoặc là sinh nhật của mình. Giờ thì hay rồi, nhìn chiếc váy nhỏ bị vấy bẩn với vài lỗ thủng, Jinx tủi thân lắm, chuyện gì thế này! Tại sao mọi thứ đều đi ngược với mình thế!

Nhìn đôi mắt to của Jinx từ từ chảy dòng nước mắt, Lâm Kiến vội vàng an ủi: “Không sao đâu, chỉ là hơi bẩn một chút thôi, không sao hết.”

Hắn không an ủi thì thôi, vừa an ủi, Jinx chỉ cảm thấy trong lòng tủi thân và xấu hổ, trăm vị tạp trần: “Làm sao có thể ổn được chứ! Đây là chiếc váy duy nhất em có, đã tốn rất nhiều tiền để mua nó đó! Đều tại anh! Không phải anh khiến em … Dù sao chính là lỗi của anh! Em không thiết sống nữa ~~” Jinx kéo cánh tay Lâm Kiến, lau nước mắt lên đó, khóc to tố cáo hành vi phạm tội của Lâm Kiến.

“Rồi rồi rồi, đều do anh, đừng khóc, quần áo dơ cũng không quan trọng, nhưng khi khóc thì mắt không đẹp đâu.” Đừng bao giờ lý luận với con gái vào những lúc thế này. Là một người xuyên không, Lâm Kiến thừa cách đối phó tình huống trước mắt này nhẹ nhàng hơn, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho Jinx và nói với một nụ cười.

“Em khóc đây! Hu hu hu hu hu hu hu …” Thấy Lâm Kiến không có ý tứ giễu cợt mình, trái tim Jinx thoáng nhảy loạn nhịp, nhưng lại không thể cứ thế mà chuyển biến thái độ được, không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục cứng cổ thương tâm tiếp, đem cái đầu nhỏ chôn trong vòng tay Lâm Kiến, gào khàn cổ.