Chương 1.7: Mở Đầu

Cũng may Jinx bây giờ còn chưa phải là Khẩu pháo nổi loạn tương lai, tạm thời còn chưa có cái sự điên điên khùng khùng sẽ lấy một quả bom ra làm nổ tung mái nhà. Sau khi Vi đi, Jinx bắc một cái ghế đẩu nhỏ, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh giường quan sát vết thương của Lâm Kiến, sau đó lấy ra một cuốn sổ nhỏ tô vẽ nguệch ngoạc, không biết đang ghi chép cái gì.

“Jinx, em và Vi làm sao quen biết thế?” Lâm Kiến nhìn thiếu nữ an tĩnh trước mắt, thật sự khó có thể liên tưởng với Khẩu pháo nổi loạn.

“Em và chị Vi đều là những cô nhi bị bỏ rơi trong căn nhà Hy Vọng.” Cây bút trong tay Jinx dừng lại: “Kể từ khi em có thể nhớ, chị Vi đã luôn bảo vệ em, giúp em đánh những người bắt nạt em, và mang em ra khỏi hầm mỏ âm u. Bọn họ đều nói em là con sâu ăn bám chị Vi.”

“Xin lỗi …” Đây không phải là một tình tiết mồ côi thường thấy à, mà dù thế nào, hai cô gái này nhất định sống không dễ dàng gì. Lâm Kiến thở dài, nhẹ nhàng nói.

“Xin lỗi vì cái gì?” Jinx ngẩng đầu lên cười rạng rỡ: “Em không có quan tâm bọn họ nói cái gì. Chị Vi nói, tài năng cơ khí của em rất tốt, chị ấy sẽ đưa em đến Piltover, học học viện tốt nhất của bọn họ, kiếm tiền của họ, và sau đó đá vào chén cơm những người Piltover suốt ngày hất cằm lên đó ~”

“Ha ha.” Lâm Kiến cũng bị nụ cười của Jinx lây nhiễm: “Anh không thể đảm bảo cái gì khác, chỉ với điểm tài năng cơ khí của em thôi là anh tin chắc 100% rồi!”

Zaun là một thành phố đầy biến động, ma thuật là sự đảm bảo cho quyền lợi và địa vị ở đây. Nhưng, trải qua hàng nghìn năm, người dân Zaun và Piltover dựa vào nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú đã phát triển nên công nghệ Hextech, dần dần đã tạo nên sức ảnh hưởng vô cùng to lớn tới các lĩnh vực sản xuất. Trong cảnh tượng phồn vinh bách gia tranh minh đó, tọa lạc học viên khoa học ma pháp giữa Zaun và Piltover, rất nhiều nhà phát minh kiệt xuất đã xuất hiện như Jayce và Viktor.

Trong thời đại mà hầu hết mọi người vô duyên với ma thuật, họ sử dụng công nghệ, dần biến con người trở nên toàn năng. Hơn thế nữa, thậm chí còn có tư tưởng rằng con người cuối cùng sẽ tiến hóa thành các vị thần, cũng chiếm được hầu hết giới tinh anh của hai thành phố công nhận. Con người dần quên đi những vị thần đã từng trông coi vùng đất này mà tập chung vào chính mình. Và khi Cổng Mặt Trời mở ra, người dân hai thành phố tuy có nhiều sự bất đồng đối với kỷ niệm ngày Tiến Hóa, nhưng dưới sự dẫn đạo của một số thế lực có dụng tâm thầm kín, họ không hẹn mà cùng quên đi thứ sức mạnh đã từng cứu vớt họ khỏi bị lật đổ.

Đối với cư dân tầng thấp của Zaun như Jinx hay Vi, việc có được tài năng về kỹ thuật cơ khí ít nhất sẽ khiến những Nam tước cao quý hoặc những nhà phát minh Piltover có một cái nhìn tốt, đây là vinh quang mà Vi không thể có được nếu chỉ đánh nhau trong những ngõ tối.

“Cảm ơn ~” Jinx hiển nhiên rất thích lời khen đó, đôi mắt hơi híp lại nở nụ cười: “Em nhất định sẽ thành công, sau đó sẽ mua cho chị Vi một căn nhà lớn ở Piltover!”

Lúc này, Lâm Kiến đột nhiên cảm thấy tay trái mình đau nhói kịch liệt, bụng dưới nóng lên, trong lòng đột nhiên có dục vọng mãnh liệt muốn chiếm hữu người thiếu nữ trước mắt, không cần biết kết quả ra sau, một khắc này hắn chỉ muốn lao đến loli tóc xanh trước mặt, đè nàng lên giường mà hung hăng chà đạp.

“Anh làm sao vậy?!” Nhìn Lâm Kiến đột ngột thay đổi, Jinx hơi hoảng: “Vết thương tái phát rồi sao? Vừa rồi kiểm tra rõ ràng đã khôi phục không tệ rồi mà! Phải làm sao đây …” Jinx đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền nhấc chăn bông lên, kéo tay trái Lâm Kiến ra.

Chỉ thấy tay trái Lâm Kiến phát ra ánh sáng màu tím mạnh mẽ, và những hạt màu tím trên đó cứ không ngừng lập lòe như thể chúng sắp tràn ra. Tay trái lộ ra trong không khí khiến Lâm Kiến không thể khắc chế được nữa, hắn đột nhiên cảm giác thương thế của bản thân đã không còn ảnh hưởng tới hành động của chính mình nữa, lật tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Jinx!

“A …” Jinx chỉ cảm thấy từ tay Lâm Kiến truyền đến một cảm giác bỏng rát kịch liệt, tựa như thấm qua da thịt và hấp thụ vào linh hồn cô, một cảm giác khủng hoảng theo bản năng khiến cô giãy dụa muốn tránh ra: “Lâm Kiến! Buông tay, buông tay ra! Anh làm đau em!”

Nhưng Lâm Kiến chẳng thèm đoái hoài tới sự vùng vẫy của Jinx, hắn vươn một tay còn lại ôm chặt vai Jinx, cúi người hít một hơi thật sâu trên cổ cô. Một mùi thơm ngát hấp dẫn người của thiếu nữ nhất thời làm lý trí của Lâm Kiến hoàn toàn biến mất, hắn chợt ngẩng đầu, tìm được cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang yêu kiều hô hoán, và hung hăng hôn tới.

“Ư! ….” Đôi mắt Jinx trừng to, và chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô đã cảm thấy đầu lưỡi của Lâm Kiến thè ra, đang cố gắng đá lưỡi với môi cô. Càng cuống cuồng hơn nữa là bàn tay trái màu tím của Lâm Kiến dường như có một ma lực khôn lường, vị trí bàn tay trượt xuống dẫn đến một cảm giác nóng bỏng rất khó chịu. Jinx cảm thấy trong lòng bùng lên một luồng nhiệt nóng không thể tả xiết, gần như đang thiêu đốt linh hồn cô và kéo ra bên ngoài cơ thể. Cô bất lực phản kháng, chỉ có thể cảm nhận được bàn tay thần bí của Lâm Kiến từ từ thăm dò thánh địa thiếu nữ của bản thân.

Hừm … Vùng đất bằng phẳng.

Sự làm càn của Lâm Kiến rõ ràng đã đình trệ, dẫn tới Jinx cũng khôi phục được một chút minh mẫn, lại vùng vẫy tiếp. Cũng may, cơ thể Lâm Kiến lúc này vẫn còn rất yếu, sự giãy dụa của Jinx cũng đồng thời hơi đánh thức chút ý thức của hắn. Lâm Kiến như thể bị điện giật buông tay trái đang nắm chặt Jinx, ngã ngửa ra giường, mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc những hơi to.